MÔISEN, NGƯỜI MỤC TỬ CỦA THIÊN CHÚA VÀ CỦA DÂN
(Tạ ơn Chúa nhân kỷ niệm Ngân Khánh Linh Mục)
Trong cuộc đời, không có gì là miễn phí. Mọi điều, dù tốt hay xấu, đều phải trả một cái giá. Ơn gọi cũng thế. Ơn gọi Môisen, hay ơn gọi linh mục hôm nay, đều là hành trình của một cái giá được trả bằng chính cuộc đời. Đó là bằng tình yêu trọn vẹn, bằng sự từ bỏ và hiến dâng không điều kiện.
Theo Chúa, không chỉ là chọn một con đường, nhưng là chọn một định mệnh: Định mệnh của dấn thân, của cô đơn, của nhiều khi phải chịu hiểu lầm và mất mát. Đó là con đường mà người linh mục, giống như Môisen, phải sẵn sàng đặt cả đời mình làm giá hy sinh cho dân, cho anh em, cho phần rỗi của những người được trao phó.
Vì thế, khi chúng ta, những linh mục hôm nay, đọc lại câu chuyện đời Môisen, không chỉ để hiểu ông hơn, nhưng để nhận ra chính mình trong hành trình ấy: Những thao thức và yếu đuối, những sáng và những tối, những chiến đấu và những phút muốn buông xuôi...
Bởi nơi cuộc đời Môisen, ta thấy phản chiếu hình ảnh của chính mình, những con người đang từng ngày tập làm bạn với Thánh Ý Chúa, giữa bao giới hạn của thân phận phàm nhân.
1. MÔISEN, CON NGƯỜI CỦA HAI CHIỀU SÁNG TỐI.
Đọc lại lịch sử cứu độ, ta gặp một Môisen thật lạ lùng: Vừa như hoàn hảo, vừa không hoàn hảo; vừa tin tưởng tuyệt đối, lại vẫn có những giây phút nghi nan. Ông luôn ở rất gần Thiên Chúa, nhưng cũng từng cô đơn đến tận cùng. Ông làm trung gian giữa Trời và đất trong vinh dự, nhưng cũng đã nếm bao thất bại ê chề. Ông mang niềm hy vọng rực sáng, nhưng trong lòng cũng có những vết thương âm ỉ không bao giờ dứt.
Có khi Môisen chan chứa niềm vui thánh thiện vì được Chúa ở cùng, nhưng cũng không thiếu những bế tắc, những lần tuyệt vọng vì dân phản nghịch. Có khi ông sáng ngời vinh quang trên núi thánh, nhưng lại u ám khi bước xuống giữa lều trại đầy oán trách. Có khi ông được trò chuyện thân mật với Chúa, nhưng cũng quá thấm thía nỗi nhục nhằn vì gắn bó với một dân dễ ngã lòng, dễ phản bội.
Môisen là con người của hai hướng kéo: Bàn tay ông giơ lên cao hướng về trời, còn bàn chân vẫn giẫm trên đất cùng đoàn dân mỏi mệt. Ông cậy trông vào Chúa với trọn niềm tin, nhưng cũng từng run rẩy trước bao rủi ro và hiểm nguy. Ông được Thiên Chúa ân thưởng, nhưng cũng mang lấy thương đau của những cơn thanh luyện từ Trời; được kéo về phía ánh sáng, nhưng vẫn phải mang trên vai gánh nặng tối tăm của dân mình.
Một Môisen như thế: Đầy giằng co, đầy tương phản, chính là khuôn mặt rất hiện thực của người mục tử: Sống giữa Chúa và dân, giữa trời và đất, giữa lý tưởng thiêng liêng và giới hạn của phận người.
2. NGƯỜI ĐƯỢC CHÚA CHỌN GIỮA NHỮNG BẤT TOÀN.
Môisen là người được Chúa chọn, được nói chuyện với Chúa "mặt giáp mặt như người ta nói chuyện với bạn hữu". Nhưng ông cũng là người biết rõ thế nào là nặng nhọc, là khổ đau, là gánh nặng không chỉ của chính mình mà của cả một dân tộc. Ông đã từng tin tuyệt đối, nhưng cũng từng nghi nan. Ông từng ca tụng Chúa, nhưng cũng từng than thở: "Con không đủ sức mang nổi dân này một mình!". Ông từng vươn tay hướng về trời, nhưng bàn chân vẫn lấm bụi sa mạc; từng sáng ngời vinh quang trên núi Chúa, nhưng cũng từng tối tăm giữa lều dân, nơi ngập tiếng oán than, trách móc và phản bội.
Người mục tử của Thiên Chúa là như thế đó, luôn sống giữa hai cực: ánh sáng và bóng tối, đức tin và hoài nghi, hy vọng và thất vọng, ân sủng và thử thách. Càng gần Chúa, càng phải mang lấy dân. Càng được Chúa tin tưởng, càng phải chịu đựng nhiều hơn. Môisen là người của những bước chân trung gian: Một bên là Thiên Chúa chí thánh, bên kia là dân tội lỗi. Ông đứng ở giữa, để cầu thay, để van xin, để chịu đựng và để gánh thay.
Đã có lúc Chúa muốn tiêu diệt dân, nhưng Môisen quỳ xuống kêu xin: "Xin xóa tên con khỏi cuốn sổ mà Chúa đã viết, nếu Chúa không tha cho họ". Có ai dám nói như thế, nếu không là người đã yêu đến quên cả chính mình?
3. TÌNH YÊU MỤC TỬ: DỰNG RẮN ĐỒNG GIỮA SA MẠC.
Thế rồi, ông dựng rắn đồng trên cột cao giữa sa mạc để cứu những kẻ đang bị nọc độc tội lỗi cắn chết. Đó không chỉ là một hành động cứu mạng, mà còn là một biểu tượng tuyệt vời cho tình yêu của mục tử: Dựng lên niềm hy vọng giữa sa mạc tuyệt vọng, giương cao dấu chỉ ơn tha thứ giữa bao yếu hèn của nhân loại. Đời mục tử nào cũng có những "rắn đồng" như thế: Những việc phải làm trong nước mắt, nhưng là để cứu lấy sự sống, để cho ai ngước nhìn lên thì được sống.
Nhưng Môisen cũng từng bị chính dân mình phản bội. Ông đã đổ bao mồ hôi, nước mắt, chịu biết bao nhục nhằn, vậy mà họ vẫn nghi ngờ, vẫn trách móc, vẫn so sánh ông với Ai Cập, nơi nô lệ mà họ lại nhớ thương. Làm mục tử, đôi khi cũng như thế: Dốc hết lòng mà vẫn bị hiểu lầm; Sống trọn vẹn cho Chúa và cho đoàn chiên mà vẫn thấy cô đơn; Bước đi trong đức tin mà nhiều khi chẳng thấy phần thưởng nào ngoài những vết nứt trong tim. Nhưng Môisen vẫn đi tới, vẫn dẫn đoàn dân qua bao mùa khô hạn, vẫn hướng mắt về đất hứa dù biết mình sẽ không đặt chân đến đó.
4. ĐỊNH PHẬN CỦA NGƯỜI MỤC TỬ: YÊU ĐẾN CÙNG.
Phải chăng, đó chính là định phận của người mục tử: Được chọn để yêu, và vì yêu mà chịu đau; Được sai đi để dẫn dắt, và vì dẫn dắt mà hao mòn; Được giao phó đoàn dân của Chúa, và vì họ mà quên cả chính mình.
Môisen không phải là người toàn hảo, nhưng ông là người trung tín. Ông không trọn vẹn, nhưng ông không ngừng đi. Ông không phải là người luôn mạnh mẽ, nhưng ông biết gục ngã dưới chân Chúa để xin sức mạnh. Chính nơi những yếu đuối ấy, Môisen nên gương sáng cho mọi mục tử: biết mình chẳng là gì, nhưng luôn đặt mọi sự trong tay Đấng là tất cả.
Người mục tử thời nay cũng thế. Họ cũng sống giữa hai bờ như Môisen: Giữa Chúa và dân, giữa lời mời gọi nên thánh và những yếu đuối của phận người, giữa khát vọng phục vụ và những mỏi mòn vô hình. Có khi họ muốn được như Môisen: lên núi cao, gặp gỡ Chúa, nghe lời Chúa, rồi mang về chia cho dân. Nhưng thực tế, họ lại phải ở mãi giữa đồng hoang, giữa những tiếng kêu trách, giữa bao điều phức tạp, giữa vô vàn giới hạn. Có khi họ cũng muốn bỏ cuộc, muốn buông tay, muốn nói như Môisen: "Lạy Chúa, sao Chúa làm khổ tôi thế này?". Nhưng rồi, như Môisen, họ lại đứng dậy, lại đi, lại cầu xin, lại dâng cả đời mình cho đoàn chiên mà Chúa trao.
Mục tử thật sự là người biết đau với Chúa, biết mệt với Chúa, biết vui với Chúa, và biết hy sinh cùng Chúa. Họ biết rằng đời mình không thuộc về mình nữa, mà thuộc về Thiên Chúa và đoàn dân của Chúa. Họ biết rằng phần thưởng thật không nằm ở lời khen hay sự ghi ơn của con người, nhưng là "được chôn trên núi cao", nơi Chúa an bài, nơi Chúa nhớ đến, nơi Chúa đón nhận họ vào vinh quang.
5. MỤC TỬ HÔM NAY TIẾP BƯỚC MÔISEN XƯA.
Có lẽ, trong từng ánh mắt, từng giọt mồ hôi, từng tiếng thở dài của các mục tử hôm nay, vẫn thấp thoáng bóng dáng của Môisen xưa. Người đã từng giơ tay lên cho dân thắng trận, đã từng quỳ xuống để xin Chúa tha, đã từng chịu đựng và đi đến cùng con đường được giao phó.
Đó là hành trình của mọi mục tử: không đo bằng ngày tháng, không tính bằng công trạng, nhưng đo bằng tình yêu hiến dâng cho đến hơi thở cuối cùng.
Hằng ngày trước mặt Chúa khi dân thánh lễ, khi cử hành bí tích, khi đối diện với nhà tạm, chúng ta mong cho những ai được chọn để làm mục tử, biết học nơi Môisen tinh thần trung tín và lòng thương xót.
Mong họ, dù bão tố có giăng tứ phía, vẫn vững đôi chân đứng giữa Chúa và dân, để không gãy cầu nối, không đứt sợi dây tình yêu. Ước cho họ, dẫu cô đơn vẫn kiên vững, dẫu bị tổn thương vẫn nhân hậu, dẫu bị hiểu lầm vẫn bền lòng cầu nguyện.
Và khi hết cuộc đời, với một niềm mong mỏi lớn không gì bằng: Họ được an nghỉ trên "ngọn núi cao" của Chúa, nơi chỉ còn ánh sáng, bình an, và phần thưởng của người đã sống trọn vẹn cho Chúa và cho đoàn chiên mà Chúa đã trao.
Lm JB NGUYỄN MINH HÙNG
(Tạ ơn Chúa nhân kỷ niệm Ngân Khánh Linh Mục)
Trong cuộc đời, không có gì là miễn phí. Mọi điều, dù tốt hay xấu, đều phải trả một cái giá. Ơn gọi cũng thế. Ơn gọi Môisen, hay ơn gọi linh mục hôm nay, đều là hành trình của một cái giá được trả bằng chính cuộc đời. Đó là bằng tình yêu trọn vẹn, bằng sự từ bỏ và hiến dâng không điều kiện.
Theo Chúa, không chỉ là chọn một con đường, nhưng là chọn một định mệnh: Định mệnh của dấn thân, của cô đơn, của nhiều khi phải chịu hiểu lầm và mất mát. Đó là con đường mà người linh mục, giống như Môisen, phải sẵn sàng đặt cả đời mình làm giá hy sinh cho dân, cho anh em, cho phần rỗi của những người được trao phó.
Vì thế, khi chúng ta, những linh mục hôm nay, đọc lại câu chuyện đời Môisen, không chỉ để hiểu ông hơn, nhưng để nhận ra chính mình trong hành trình ấy: Những thao thức và yếu đuối, những sáng và những tối, những chiến đấu và những phút muốn buông xuôi...
Bởi nơi cuộc đời Môisen, ta thấy phản chiếu hình ảnh của chính mình, những con người đang từng ngày tập làm bạn với Thánh Ý Chúa, giữa bao giới hạn của thân phận phàm nhân.
1. MÔISEN, CON NGƯỜI CỦA HAI CHIỀU SÁNG TỐI.
Đọc lại lịch sử cứu độ, ta gặp một Môisen thật lạ lùng: Vừa như hoàn hảo, vừa không hoàn hảo; vừa tin tưởng tuyệt đối, lại vẫn có những giây phút nghi nan. Ông luôn ở rất gần Thiên Chúa, nhưng cũng từng cô đơn đến tận cùng. Ông làm trung gian giữa Trời và đất trong vinh dự, nhưng cũng đã nếm bao thất bại ê chề. Ông mang niềm hy vọng rực sáng, nhưng trong lòng cũng có những vết thương âm ỉ không bao giờ dứt.
Có khi Môisen chan chứa niềm vui thánh thiện vì được Chúa ở cùng, nhưng cũng không thiếu những bế tắc, những lần tuyệt vọng vì dân phản nghịch. Có khi ông sáng ngời vinh quang trên núi thánh, nhưng lại u ám khi bước xuống giữa lều trại đầy oán trách. Có khi ông được trò chuyện thân mật với Chúa, nhưng cũng quá thấm thía nỗi nhục nhằn vì gắn bó với một dân dễ ngã lòng, dễ phản bội.
Môisen là con người của hai hướng kéo: Bàn tay ông giơ lên cao hướng về trời, còn bàn chân vẫn giẫm trên đất cùng đoàn dân mỏi mệt. Ông cậy trông vào Chúa với trọn niềm tin, nhưng cũng từng run rẩy trước bao rủi ro và hiểm nguy. Ông được Thiên Chúa ân thưởng, nhưng cũng mang lấy thương đau của những cơn thanh luyện từ Trời; được kéo về phía ánh sáng, nhưng vẫn phải mang trên vai gánh nặng tối tăm của dân mình.
Một Môisen như thế: Đầy giằng co, đầy tương phản, chính là khuôn mặt rất hiện thực của người mục tử: Sống giữa Chúa và dân, giữa trời và đất, giữa lý tưởng thiêng liêng và giới hạn của phận người.
2. NGƯỜI ĐƯỢC CHÚA CHỌN GIỮA NHỮNG BẤT TOÀN.
Môisen là người được Chúa chọn, được nói chuyện với Chúa "mặt giáp mặt như người ta nói chuyện với bạn hữu". Nhưng ông cũng là người biết rõ thế nào là nặng nhọc, là khổ đau, là gánh nặng không chỉ của chính mình mà của cả một dân tộc. Ông đã từng tin tuyệt đối, nhưng cũng từng nghi nan. Ông từng ca tụng Chúa, nhưng cũng từng than thở: "Con không đủ sức mang nổi dân này một mình!". Ông từng vươn tay hướng về trời, nhưng bàn chân vẫn lấm bụi sa mạc; từng sáng ngời vinh quang trên núi Chúa, nhưng cũng từng tối tăm giữa lều dân, nơi ngập tiếng oán than, trách móc và phản bội.
Người mục tử của Thiên Chúa là như thế đó, luôn sống giữa hai cực: ánh sáng và bóng tối, đức tin và hoài nghi, hy vọng và thất vọng, ân sủng và thử thách. Càng gần Chúa, càng phải mang lấy dân. Càng được Chúa tin tưởng, càng phải chịu đựng nhiều hơn. Môisen là người của những bước chân trung gian: Một bên là Thiên Chúa chí thánh, bên kia là dân tội lỗi. Ông đứng ở giữa, để cầu thay, để van xin, để chịu đựng và để gánh thay.
Đã có lúc Chúa muốn tiêu diệt dân, nhưng Môisen quỳ xuống kêu xin: "Xin xóa tên con khỏi cuốn sổ mà Chúa đã viết, nếu Chúa không tha cho họ". Có ai dám nói như thế, nếu không là người đã yêu đến quên cả chính mình?
3. TÌNH YÊU MỤC TỬ: DỰNG RẮN ĐỒNG GIỮA SA MẠC.
Thế rồi, ông dựng rắn đồng trên cột cao giữa sa mạc để cứu những kẻ đang bị nọc độc tội lỗi cắn chết. Đó không chỉ là một hành động cứu mạng, mà còn là một biểu tượng tuyệt vời cho tình yêu của mục tử: Dựng lên niềm hy vọng giữa sa mạc tuyệt vọng, giương cao dấu chỉ ơn tha thứ giữa bao yếu hèn của nhân loại. Đời mục tử nào cũng có những "rắn đồng" như thế: Những việc phải làm trong nước mắt, nhưng là để cứu lấy sự sống, để cho ai ngước nhìn lên thì được sống.
Nhưng Môisen cũng từng bị chính dân mình phản bội. Ông đã đổ bao mồ hôi, nước mắt, chịu biết bao nhục nhằn, vậy mà họ vẫn nghi ngờ, vẫn trách móc, vẫn so sánh ông với Ai Cập, nơi nô lệ mà họ lại nhớ thương. Làm mục tử, đôi khi cũng như thế: Dốc hết lòng mà vẫn bị hiểu lầm; Sống trọn vẹn cho Chúa và cho đoàn chiên mà vẫn thấy cô đơn; Bước đi trong đức tin mà nhiều khi chẳng thấy phần thưởng nào ngoài những vết nứt trong tim. Nhưng Môisen vẫn đi tới, vẫn dẫn đoàn dân qua bao mùa khô hạn, vẫn hướng mắt về đất hứa dù biết mình sẽ không đặt chân đến đó.
4. ĐỊNH PHẬN CỦA NGƯỜI MỤC TỬ: YÊU ĐẾN CÙNG.
Phải chăng, đó chính là định phận của người mục tử: Được chọn để yêu, và vì yêu mà chịu đau; Được sai đi để dẫn dắt, và vì dẫn dắt mà hao mòn; Được giao phó đoàn dân của Chúa, và vì họ mà quên cả chính mình.
Môisen không phải là người toàn hảo, nhưng ông là người trung tín. Ông không trọn vẹn, nhưng ông không ngừng đi. Ông không phải là người luôn mạnh mẽ, nhưng ông biết gục ngã dưới chân Chúa để xin sức mạnh. Chính nơi những yếu đuối ấy, Môisen nên gương sáng cho mọi mục tử: biết mình chẳng là gì, nhưng luôn đặt mọi sự trong tay Đấng là tất cả.
Người mục tử thời nay cũng thế. Họ cũng sống giữa hai bờ như Môisen: Giữa Chúa và dân, giữa lời mời gọi nên thánh và những yếu đuối của phận người, giữa khát vọng phục vụ và những mỏi mòn vô hình. Có khi họ muốn được như Môisen: lên núi cao, gặp gỡ Chúa, nghe lời Chúa, rồi mang về chia cho dân. Nhưng thực tế, họ lại phải ở mãi giữa đồng hoang, giữa những tiếng kêu trách, giữa bao điều phức tạp, giữa vô vàn giới hạn. Có khi họ cũng muốn bỏ cuộc, muốn buông tay, muốn nói như Môisen: "Lạy Chúa, sao Chúa làm khổ tôi thế này?". Nhưng rồi, như Môisen, họ lại đứng dậy, lại đi, lại cầu xin, lại dâng cả đời mình cho đoàn chiên mà Chúa trao.
Mục tử thật sự là người biết đau với Chúa, biết mệt với Chúa, biết vui với Chúa, và biết hy sinh cùng Chúa. Họ biết rằng đời mình không thuộc về mình nữa, mà thuộc về Thiên Chúa và đoàn dân của Chúa. Họ biết rằng phần thưởng thật không nằm ở lời khen hay sự ghi ơn của con người, nhưng là "được chôn trên núi cao", nơi Chúa an bài, nơi Chúa nhớ đến, nơi Chúa đón nhận họ vào vinh quang.
5. MỤC TỬ HÔM NAY TIẾP BƯỚC MÔISEN XƯA.
Có lẽ, trong từng ánh mắt, từng giọt mồ hôi, từng tiếng thở dài của các mục tử hôm nay, vẫn thấp thoáng bóng dáng của Môisen xưa. Người đã từng giơ tay lên cho dân thắng trận, đã từng quỳ xuống để xin Chúa tha, đã từng chịu đựng và đi đến cùng con đường được giao phó.
Đó là hành trình của mọi mục tử: không đo bằng ngày tháng, không tính bằng công trạng, nhưng đo bằng tình yêu hiến dâng cho đến hơi thở cuối cùng.
Hằng ngày trước mặt Chúa khi dân thánh lễ, khi cử hành bí tích, khi đối diện với nhà tạm, chúng ta mong cho những ai được chọn để làm mục tử, biết học nơi Môisen tinh thần trung tín và lòng thương xót.
Mong họ, dù bão tố có giăng tứ phía, vẫn vững đôi chân đứng giữa Chúa và dân, để không gãy cầu nối, không đứt sợi dây tình yêu. Ước cho họ, dẫu cô đơn vẫn kiên vững, dẫu bị tổn thương vẫn nhân hậu, dẫu bị hiểu lầm vẫn bền lòng cầu nguyện.
Và khi hết cuộc đời, với một niềm mong mỏi lớn không gì bằng: Họ được an nghỉ trên "ngọn núi cao" của Chúa, nơi chỉ còn ánh sáng, bình an, và phần thưởng của người đã sống trọn vẹn cho Chúa và cho đoàn chiên mà Chúa đã trao.
Lm JB NGUYỄN MINH HÙNG